Đại Vương đối với sự sủng ái độc quyền thế sức đề kháng.
Tuy rằng nó cảm thấy cũng chẳng gì, nhưng túi xương heo to đùng mắt đều là của nó! Thế là ngoan ngoãn thẳng tắp, hai chân nhấc lên đặt xuống, cái đầu chó to đùng ngẩng lên về phía bên cạnh là Tống Đàm, đôi mắt đen láy ngập tràn vui sướng.
Cún cưng còn đáng yêu thế ? Tống Đàm ôm chầm lấy đầu nó mà vò vò, đó với nó: “Đều là của Đại Vương, ăn !”
Đại Vương “gâu” một tiếng từ cổ họng, cúi đầu, nhanh gọn chọn ngay một khúc xương thơm nức!
Tay nghề của ông chú Bảy đối với chó xem đều hiệu nghiệm như , cho dù hiệu nghiệm, thì đây cũng là heo thịt dịp Lạp Bát đó! Những khúc xương gặm sạch sẽ vẫn còn vương hương vị của thịt kho, với lực cắn của Đại Vương, “rắc” một tiếng, thể cắn vụn giòn tan.
Mỗi ngày nó đều ăn no, nên mấy khúc xương đối với nó chẳng qua chỉ như là món ăn vặt ngon miệng, nhưng đối với Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất vẫn đang phạt thì…
Chó nhà đồ ăn vặt, mà bọn nó thì , đây mới thật sự tổn thương lòng tự tôn nhất!
Lúc cả hai cùng “hứ hứ” “ư ử” về phía Tống Đàm, nếu vì uy danh Đại Vương quá lớn, bọn chúng nhào lên nịnh nũng từ lâu .
Thành thật mà , chỉ nghĩ thôi cũng thấy đáng yêu.
…
Tống Đàm liếc Đại Vương, nghiêm mặt : “Một nhà thể hai kiểu giáo dục.”
“Các ngươi là đàn em của Đại Vương thì nó quản! Đã lời khi ở nông trại, thì tuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943779/chuong-1350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.