Đám nô lệ đô thị mới bắt đầu giai đoạn “dưỡng bệnh” thật vẫn thích nghi với nếp sống quy củ.
Đừng thấy họ ban đêm xong việc hô hào nhất định ăn sáng, nhưng thực tế đến bảy giờ rưỡi sáng, khi Niên Tự tỉnh dậy gọi từng , cả đám vẫn còn ôm chăn ngơ ngác.
Sau đó hẹn mà cùng sờ lấy điện thoại.
“Mới bảy giờ rưỡi thôi á?”
Khoan ! Nếu là ngày mà nhà xa, 7:30 là chen chúc xong trong tàu điện ngầm , giờ ngạc nhiên cái gì chứ? mà…
“Ăn sáng hả? Thôi khỏi, thấy ngủ đủ, ngủ thêm chút nữa…”
“Anh ăn , đói.”
Người duy nhất còn nghị lực là cắt dày, ôm bụng lồm cồm bò dậy, mắt vẫn díu , ý chí gì ghê gớm, mà là cái bao tử hiện tại của thật sự chịu đói.
là một nhân viên sale kỳ cựu, trong ký túc xá qua cửa sổ thấy bầu trời sáng mờ mờ của buổi sớm, cả như lạc cõi mộng:
“Không ngờ thể dậy sớm thế …”
Niên Tự thì theo thói quen mở đồng hồ theo dõi giấc ngủ xem thời gian, ừm, tuy là thêm bạn cùng phòng mới, tuy là đến tận hai giờ rưỡi sáng mới rửa mặt xong mà họ vẫn ngủ…
mà!
Anh vẫn ảnh hưởng giấc ngủ, tối qua tổng cộng ngủ bảy tiếng! Trưa ngủ thêm hai tiếng nữa là hôm nay là một ngày hạnh phúc!
Nhìn đám đồng nghiệp “kém cỏi” đang rúc trong chăn, vội thúc giục:
“Mau dậy ăn sáng !”
Thao Dang
“Sáng nay cháo khoai lang mềm dẻo, ngọt thơm nức mũi.”
“Còn mì vịt nấu canh chua, bánh tráng trứng rán mỡ bóng lưỡng với rau hẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943770/chuong-1341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.