Trương Yến Bình lúc này đang cùng bác sĩ Quách Đông giằng co trong rừng.
“Anh không mặc đâu!”
“Anh mặc vào cho em.”
“Anh không mặc!! Một thằng đàn ông to đùng mặc cái này thì còn ra thể thống gì nữa chứ?”
“Mặc vào đi.”
“Thật sự không thể mặc được… em nhìn cái rừng rậm này đi, không tiện chút nào mà người em lại gầy thế, cái váy này anh sao mà mặc nổi chứ?”
“Mặc!”
“…”
“Thì mặc thì mặc! Nhưng em không được chụp hình đâu đấy… anh nói cho em biết, anh không phải sợ em đâu nhé, chủ yếu là vì em là bạn gái anh. Làm đàn ông thì nên nghe lời bạn gái. Có ông đại gia còn bảo rồi, nghe lời vợ thì phát tài…”
“Lắm lời, mặc đi.”
“Mặc! Mặc! Đây không phải đang mặc rồi sao? Nhưng nếu làm rách váy của em thì đừng có trách anh.”
Nhìn thấy Trương Yến Bình giữa rừng cây vẻ mặt nghiêm túc như thể chuẩn bị g.i.ế.t người phi tang xác, Quách Đông bên cạnh theo phản xạ nín thở, tim ngừng đập trong chốc lát, sau đó lại không nhịn được đắc ý.
“Yên tâm đi, không làm rách được đâu. Váy này là kiểu váy thời Minh, buộc dây hai bên, anh có mập thêm một vòng nữa cũng vẫn buộc được.”
“Với lại, chẳng phải anh nói váy này đẹp sao? Em mặc váy này đi cả một đoạn đường dài, lại còn trèo đèo lội suối trong rừng nữa.”
“Thêu hoa trên áo còn bị vướng chỉ, vải cũng bị sờn rồi, giờ anh còn lo làm hỏng váy à? Không sợ, hỏng thì em mua cái mới.”
Câu nói đầy châm chọc, Trương Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943720/chuong-1291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.