Xe trong thôn làng đâu phải lúc nào cũng có sẵn, Trần Khê ra đến đường cái mới gọi được một chiếc xe nhà dân trong làng. Giờ anh ta đang đeo hành lý đơn giản của mình, lòng rối bời không biết phải sắp xếp cho em trai thế nào.
Dù gì thì, trong những lời mẹ anh ta nói, dù có hàng ngàn lý do vô lý, thì có một điều lại là sự thật:
Anh ta không thể yên tâm để Trần Trì ở lại một mình trong phòng trọ ở thành phố.
Dù cậu rất nghe lời, nhưng nhà ở thành phố thì chật hẹp, còn đồ điện thì quá nhiều.
Suy nghĩ một hồi, Trần Khê lại mở điện thoại, bắt đầu tìm kiếm thông tin: dạy kỹ năng tự lập cho người thiểu năng.
Trước đây lúc còn đi học, anh ta đã rất nghiêm túc dạy Trần Trì, nên cậu cũng biết đánh răng, đi vệ sinh, mặc quần áo.
Nhưng ngoài ra thì rất vụng về, ngay cả gọi điện thoại, dạy mãi mà cậu cũng không dám cầm máy…
Giờ mà mang lên phòng trọ, chẳng lẽ ngày nào cũng để cậu xem TV sao? Đúng lúc đó, điện thoại lại vang lên.
[Trần Nguyên]
…
Cúp máy xong, Trần Khê đứng ngẩn người bên đường, đến khi chiếc xe đã hẹn chạy tới trước mặt, anh ta mới hoàn hồn lại.
Tài xế cũng là người trong thôn, thấy hai anh em thì thở dài một tiếng, rồi hỏi: “Đi đâu đấy?”
Trần Khê do dự một chút, lại nhìn Trần Trì ngoan ngoãn đứng bên cạnh, c.uối cùng nghiến răng nói: “Ga tàu.”
Tài xế sửng sốt, lập tức khuyên can:
“Trần Khê à, không phải mấy hôm nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943709/chuong-1280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.