Đồng nghiệp nói thế, vốn tưởng sẽ được nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Nguyên, ai ngờ anh ta lại biểu hiện vô cùng bình thản.
“Cậu quên rồi à, Đỗ Vũ giờ đang ở đâu? Làm gì?”
Đồng nghiệp sững người. Họ không phải ai cũng do Đỗ Vũ giới thiệu tới, nhưng ít nhiều gì cũng nghe ngóng được chút thông tin, Đỗ Vũ không giống bọn họ, con đường đi cũng khác.
Hiện tại, nghe nói đang ở một ngọn núi nào đó ngoài thủ đô...
Khụ.
Anh ta bỗng nghiêm mặt: “Tôi hiểu rồi.”
Tuy nói là “hiểu rồi”, nhưng sau đó anh ta lại tiếp tục truyền bá cái “hiểu rồi” ấy sang cho những người khác, đến mức sáng hôm sau, lúc cả 23 người cùng lên xe, ai nấy thần sắc nghiêm nghị đến nỗi khiến tài xế xe buýt thuê riêng cũng phải thấy run trong lòng.
Thì cũng… là nói vậy thôi!
Thật ra kỹ năng diễn xuất của ông ta cũng không tệ mà, nếu thực sự đây là một nhiệm vụ bí mật gì đó thì chí ít cũng nên hé lộ cho ông ta một chút chứ? Còn nữa, mấy vali hành lý to đùng đùng kia của các người, bên trong đều là đồ hợp pháp chứ? Làm nhiệm vụ gì mà phải tự thuê xe buýt và còn phải mặc cả giá như vậy…
Một lát lại len lén nhìn gương chiếu hậu, tay nắm vô lăng, trong lòng tự hỏi giá mình ra có bị c.h.é.m quá không...
Chậc!
Cái này chắc là có Nhà nước chi trả chứ? Mà thật ra ông ta cũng đâu có lấy giá cao lắm… nhưng lỡ như sau này giải mật, lên truyền hình hay gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943676/chuong-1247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.