Nếu nói cảnh Lục Xuyên kéo va li, ôm hoa hướng dương Bạch Nguyệt Quang, đi ra từ màn sương sớm là một khoảnh khắc hoành tráng như sử thi trong mắt người nhà họ Tống, thì hiện giờ, khi anh mặc vest chỉnh tề, sắc mặt rạng rỡ, bước từng bậc từ trên thềm xuống, lại khiến tất cả mọi người đều bị rung động, kiểu rung động như thể vượt qua cả giai cấp, khiến người ta ở bất kỳ độ tuổi nào cũng không thể kháng cự.
Phải diễn tả thế nào nhỉ? Giống như nhân vật nam chính tiêu chuẩn trong truyện tranh, tiểu thuyết, truyền hình, chỉ được miêu tả qua vài dòng chữ, giờ đây đã thật sự bước ra từ thế giới ba chiều, sống động trước mắt.
Chỉ có Ngô Lôi là sau cơn sốc ngắn ngủi vẫn giữ được một chút lý trí, thì thào:
“Quả nhiên đàn ông đẹp trai, mặc một thân đen... Bộ vest đen này cũng quá nâng tầm đi.”
“Thôi đi.” Ngô Linh khẽ bĩu môi: “Anh nói xem Trương Yến Bình mặc đen có ra gì không?”
Ngô Lôi: …
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Lục Xuyên khiến anh cũng hơi khựng lại một chút, mãi đến khi bước xuống đất an toàn mới mỉm cười áy náy với mọi người:
“Xin lỗi, tôi dậy hơi muộn một chút, để mọi người phải đợi rồi.”
“Không có đâu không có đâu không có đâu…”
Mợ Hai liên tục xua tay:
“Đợi gì đâu cháu, mọi người đang ngồi chuyện trò đấy mà… Nghe nói cháu đi suốt đêm đến đây? Trời ơi, sao lại dậy sớm thế? Hay là quay lại ngủ thêm lát nữa đi?”
Nụ cười ấy dịu dàng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943668/chuong-1239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.