Cả nhà cô Hai đúng là khiến mọi người không kịp trở tay.
Bảo là hành động nhanh gọn thì đúng là nhanh thật.
Nhưng chuyện hôn nhân đại sự thế này…
“Có phải hơi vội vàng quá không?” - bà nội chần chừ hỏi.
Nhưng Ngô Lan nghĩ một lúc, lại gật đầu với cô Hải:
“Chị à, em thấy cô gái đó được đấy.”
Không được sao được chứ? Cứ nhìn cái kiểu keo kiệt quái gở của Chu Lệnh Kỳ hằng ngày kia kìa, mà cô gái đó còn có thể gật đầu đồng ý tìm hiểu, chứng tỏ người ta đã để ý anh chàng này từ lâu rồi!
Biết đâu còn thầm mến nhiều năm ấy chứ!
Nghĩ lại cũng phải, Chu Lệnh Kỳ không hút thuốc, không chơi bài, không uống rượu, việc nhà gì cũng làm được, để tiết kiệm thì kỹ năng gì cũng học… Công việc thì ổn định, chẳng phải kiểu đàn ông lý tưởng để làm chồng đó sao?
Còn mấy chuyện sầu riêng các thứ…
Ngô Lan đoán rằng, chắc cô gái kia có cảm tình, nhưng không chịu nổi cái kiểu tằn tiện quá đà của anh ta, nên muốn dùng kiểu “mưa dầm thấm lâu” để thay đổi dần.
Cũng không kỳ vọng bên nhà chồng sẽ thoải mái chi tiêu, chỉ cần khi tiêu cho cô ấy không bị càm ràm, mà còn thấy quen tay quen mắt là đủ rồi…
Thế chẳng phải sống với nhau cũng ổn sao?
Cô Hai tuy keo kiệt, nhưng rất hiểu rõ tính nhà mình, mà cô gái này vừa đề cập trái cây, vừa đề cập thịt cá, rõ ràng là ám chỉ: mặc kệ nhà chồng ăn uống thế nào, riêng cô ấy phải được sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943666/chuong-1237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.