Cô ta cúi đầu ăn một miếng bún.
Ôi trời!!!
Đến khi cô vào bếp múc chén thứ hai, Ngô Lan liền ghé sát lại, nói nhỏ với Tống Đàm:
“Nghe ngóng rõ rồi, cái cậu c.ung Tâm Chí này là người thị trấn nhỏ ở Thanh Thành. Cậu ta làm quen với Linh Linh là vì mẹ cậu ta nói thích con gái thật thà chất phác.”
Ngô Lan có phần tức giận:
“Người thế nào mới đi tìm con dâu vì ‘thật thà chất phác’ chứ!”
Thời bọn họ hồi đó đi xem mắt cũng toàn hay dùng cụm đó, mà ngầm hiểu là chẳng có ưu điểm gì nổi bật cả.
Mà Ngô Linh thì xinh xắn lại dễ thương, trừ đầu óc có hơi giống anh trai cô ta ra, thì còn có khuyết điểm gì đâu? Huống hồ, dù bây giờ ai cũng nói là không quan trọng mấy thứ lễ nghi cổ hủ, nhưng có để tâm hay không, người ta liếc qua là biết liền.
Tết nhất đến nhà bạn gái, mà chẳng chuẩn bị lấy một món quà, cái này không phải không hiểu lễ nghĩa, mà là hoàn toàn không để tâm, tự tin đến mức vô tư quá đà.
Người bình thường đến nhà bạn chơi vài hôm cũng biết mang theo ít trái cây hay sữa tươi rồi.
Chỉ riêng điểm này thôi, cả nhà họ Tống đã không thể nào chấp nhận được rồi.
Chưa kể mợ Hai còn gọi điện thoại nói gì mà muốn đưa c.ung Tâm Chí về thị trấn thi công chức nữa chứ.
Hứ!
Công chức mà dễ thi như vậy, thì sao Trương Yến Bình lại sống c.h.ế.t không muốn thi nữa?
Còn định thi ở thị trấn… thi không đậu thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943642/chuong-1213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.