Khi Trương Yến Bình lỉnh kỉnh bao lớn bao nhỏ rề rà về tới nhà, vì chuyển đồ bất tiện nên anh ta xắn tay áo lên một chút, mẹ anh ta lập tức hét ầm lên:
“Trương Yến Bình! Trên cánh tay con là cái gì thế kia?!”
Là gì á? Là hình xăm dán chống nước đấy, phải dùng dầu chuyên dụng mới gỡ ra được cơ!
Nhưng chuyện này mà giải thích thì phức tạp lắm, chẳng hạn như bạn gái của mình, rồi còn cả những rối rắm trong quan hệ gia đình của cô ấy… không biết liệu có để lại ấn tượng xấu trong lòng mẹ không nữa? Vì thế, Trương Yến Bình, hiếm khi tinh tế, quyết định nuốt lại lời định nói, chỉ lúng búng nhận tội:
“Con chỉ là thấy hay hay nên thử thôi…”
Ngô Phương như bị sét đánh ngang tai!
“Con, con, con! Con lớn từng này rồi, không muốn thi công chức thì thôi, lại còn đi xăm hình lên tay… Con là cố tình muốn dập tắt hy vọng c.uối cùng của mẹ đúng không?!”
Tuy bà không hiểu rõ các kỳ thi công chức cấp tỉnh, cấp quốc gia ra sao, nhưng mấy điều cấm kỵ đối với công chức thì bà nắm rõ mười mươi.
Ngàn quân vạn mã chen nhau qua cầu độc mộc, chỉ sơ sẩy một chút, đến lúc công bố công khai thì kiểu gì cũng bị người ta lôi ra gạt xuống. Huống hồ Trương Yến Bình còn xăm cả mảng to “tả thanh long, hữu bạch hổ” trên cánh tay… đến che còn không che nổi!
“Làm công chức thì có gì không tốt?”
Bà hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Cái chén cơm sắt đấy, tiền bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943636/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.