“Tôi không có…”
Giọng đại ca xã hội đen yếu ớt, nét mặt thì nhăn nhó dữ tợn.
“Chậc!” Tần Quân bực mình trợn mắt: “Đàn ông đàn ang mà ẻo lả, anh còn là đàn ông không đấy?”
“Đã không có ý gì với người ta mà ngày nào cũng nhắn tin là sao hả?”
“Sao cậu biết tôi nhắn tin cho cô ấy?!” Trương Yến Bình mặt biến sắc, hoảng hốt: “Cậu lén xem điện thoại của tôi à!”
Tần Quân cười khẩy một tiếng, dứt khoát rút điện thoại ra, đặt nguyên đoạn chat trước mặt:
[Quách Đông: Trương Yến Bình ngày nào cũng nhắn tin cho tôi, chẳng lẽ có tình ý gì?]
[Quách Đông: Toàn nói mấy chuyện doanh số, tồn kho các kiểu… bảo mấy trăm lần là hết hàng rồi, nếu không phải anh ta không có bạn gái, tôi còn tưởng anh ta định mua thuốc!]
[Quách Đông: Đồ thần kinh! Đồ thiểu năng!]
[Tần Quân: ???]
[Quách Đông: Cậu nói giùm anh ta một tiếng, có ý thì nói đại ra, không thì đừng ngày nào cũng nhắn.]
[Tần Quân: ??? Sao cô không nói thẳng với anh ấy đi?]
[Quách Đông: Tính nhờ cậu dò thử xem. Nhưng hình như cậu không biết gì, vậy chắc là anh ta có ý với tôi thật rồi…]
“Anh có thấy mất mặt không?” Tần Quân ngán ngẩm hết sức: “Tôi thấy bác sĩ Quách ở trong làng không còn ai để chọn nữa nên mới ngó đến anh đấy!”
Trương Yến Bình mặt đỏ như gấc, đỏ đến mức cả nước da đen nhẻm cũng ánh lên màu hồng, nhưng giọng nói vẫn yếu ớt: “Nhưng cậu cũng không nên nói thế… dù gì còn có cậu nữa mà? Cô ấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943611/chuong-1182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.