Bí thư Tiểu Chúc đúng là không giấu giếm gì, nhưng Tống Đàm lại lắc đầu liên tục: “Cô không không nắm rõ rồi!”
“Ông lão Lý nói thì nghe cứng rắn, nhưng tai mềm lắm, con trai ông ta lại là cái kiểu người đó. Cái nhà đó chứ đừng nói là 500 tệ một tháng, cho không tôi cũng không thuê!”
Lục Xuyên muốn làm homestay, thì vài trăm tiền thuê không đáng là gì. Nhưng nếu mấy triệu tệ đổ vào đó, mà gặp cảnh người già con trẻ bên kia đến quấy phá…
Đừng nói là homestay, có là Nam Thiên Môn (*) cũng bị phá cho sập! Đến lúc đó mấy triệu tiền đầu tư ai bù vào? (*)Nam Thiên Môn: cách nói cường điệu, ám chỉ công trình lớn tới đâu cũng bị phá hỏng.
Bí thư Tiểu Chúc lại đưa cô xem mấy bức ảnh tiếp theo: “Nhưng cô nhìn đi, cả làng mình thì nhà ông ấy là nằm trong thung lũng, dễ quy hoạch nhất. Nhà thì xây không lớn, nhưng đất thổ cư vẫn còn trống.”
“Thêm vào đó, rừng núi xung quanh cũng là đất của họ, có thể bao luôn rồi cải tạo.”
Tống Đàm nghe ra là còn ẩn tình gì nữa, lúc này nhìn sang Lục Xuyên, thấy anh cũng đang nhíu mày nhìn chằm chằm, rõ ràng là đang phân vân.
Cô dùng cùi chỏ huých bí thư Tiểu Chúc: “Người trong nhà cả, sao còn úp úp mở mở thế!”
Bí thư Tiểu Chúc hắng giọng, mặt nghiêm túc: “Ai mà là người trong nhà! Tôi là vì lợi ích của dân làng... Nhưng mà, đất thổ cư chỉ được chuyển nhượng cho người cùng làng thôi, khá phiền.”
Quả thật phiền thật.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943592/chuong-1163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.