Tống Đàm ngẩng đầu liếc nhìn: “Có đấy, có khi tuyết rơi rồi mà vẫn còn... Nhưng anh đừng nhìn nữa, loại này chắc chắn không ăn được đâu.”
Huống hồ gì mấy cây hồng trên sườn núi đá vốn đã không ngon nên đất mới rẻ như vậy, chỉ cần nhìn quả treo cao đến c.h.i.m cũng không buồn mổ là biết, thật sự không ổn.
Nhưng mấy cây hồng này sai trĩu quả, lại chín muộn, vẫn rất có nét đặc biệt. Tống Đàm đang tính trồng mấy chục mẫu khu này, vì thế cũng không định bỏ đi:
“Có thể là vì bên này đất nghèo quá, đợi mấy hôm nữa em thử chôn ít phân lót xuống đất xem sao.”
Lục Xuyên gật đầu, sau đó bật cười: “Mẹ anh thích ăn thứ này lắm. Hồng lửa, bánh hồng, bà đều mê.”
Tống Đàm liếc anh một cái, đầy hàm ý: “Ồ… em nhớ rồi nha!”
Lục Xuyên không nhịn được bật cười: “Anh chỉ thuận miệng nói thế thôi mà…”
Thao Dang
“Vậy còn anh thì sao? Anh thích ăn gì?” Tống Đàm hiếu kỳ: “Em không kén nguyên liệu, thứ người khác ăn được thì em cũng ăn được, không có món đặc biệt yêu thích nào, nhưng không thích các món mặn nấu ngọt.”
Cô nghiêm túc báo cáo, khiến Lục Xuyên cũng bật cười: “Anh gửi em một file word nhé?”
Tống Đàm lại lắc đầu cười nói: “Không cần gửi, em biết một ít rồi, anh cũng không kén nguyên liệu, nhưng thích món có đủ sắc hương vị, cùng là hai đĩa thức ăn đặt trước mặt, anh chắc chắn sẽ gắp món trông đẹp trước.”
Hôm ăn tiệc sát trư thái, Lục Xuyên ăn chậm hơn mọi người một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943586/chuong-1157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.