Gà ngon là điều ai cũng tưởng tượng ra được, nhưng chuyện hy sinh mấy con gà con, thì Ngô Lan nhất quyết không cho phép!
“Con sao mà phá của thế hả?! Muốn ăn gà vịt thì tự đi mua! Gà nhà mình mới có một năm tuổi, đầu xuân là bắt đầu đẻ trứng rồi, con g.i.ế.t làm gì?!”
Thao Dang
“Một quả trứng bán mười tệ, tổng cộng mới có trăm con gà con, ăn cái gì mà ăn? Trong nhà đồ ăn còn không đủ cho tụi nhỏ phá phách nữa là? Con nhìn cái bánh c.uộn trong tay con xem!”
“Ăn rồi cũng không bịt nổi cái miệng của con!”
Bà mẹ tức điên.
Tống Đàm thì oan ức hết sức: “Chẳng phải mình đã nói là đầu xuân sẽ mua thêm ít gà con về nuôi rồi sao? Khi đó nhà mình sẽ không thiếu gà ăn nữa mà ạ.”
“Con cũng nói là ‘khi đó’! Nhưng bây giờ đã đến lúc đó chưa? Đầu xuân rồi mình còn phải xem mấy con gà mái có chịu ấp trứng không đã! Nếu được thì cho chúng tự ấp.”
Nhà họ nuôi toàn giống gà ta thuần chủng, chân dài mảnh, cánh đập mạnh có thể bay được một đoạn dài. Nhất là mấy con trống, lông mượt ánh sáng dưới nắng, nhìn đẹp vô cùng!
Ngô Lan cứ nghĩ gà nuôi được thế này chắc chắn là do nhà mình vận may tốt, nhất định phải nuôi tiếp, đợi đến khi già hãy thịt.
“Với lại, gà nhà mình một con thịt chẳng được bao nhiêu, nuôi một năm rồi mới bắt đầu biết ấp trứng, g.i.ế.t ăn thì tiếc lắm. Để đến khi nó ấp được dăm bảy lứa, sang năm con muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943578/chuong-1149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.