Bổ củi có phải chuyện nhỏ không?!
Nghe nói sáng nay có món mễ bì trộn, năm cậu trai trẻ đều hăng hái xắn tay áo, trời còn chưa sáng rõ mà bụng đói meo đã tỉnh táo dắt theo mấy ông cụ tới từ sớm. Tống Tam Thành vừa mới ngủ dậy, vươn vai một cái, thấy cảnh đó thì lập tức cảm thấy hơi cắn rứt.
Ai da, mấy người này là họ hàng của bí thư Tiểu Chúc mà, sao ngày nào cũng bị kêu đi làm vậy? Nhưng mà không để họ làm thì tiếc thật! Mấy cậu thanh niên đó đứng thành một hàng, người nào người nấy thẳng tắp, nhìn thấy là tiếc không sai bảo được!
Ông lẩm bẩm xong, lại thấy buổi sáng sớm mà thím Liên Hoa đã đeo găng tay đứng bên bể rửa rổ rau mùi lớn, có thể tưởng tượng ra mấy cậu này ăn khỏe thế nào!
Đã vậy thì cứ dùng cho đáng!
Ông vác bó dây thừng to sau lưng, rồi gọi mấy cậu trai xách cưa xăng đi theo.
Vừa ra đến cửa, ông liền chỉ tay khoe chiếc xe mới: “Thấy không? Xe này được chứ hả?”
Đám trai trẻ có thể làm được việc thế này tuy EQ không chắc cao, nhưng biết cách khen nịnh là chắc chắn, lúc này Tống Tam Thành được một tràng lời khen, càng thêm đắc ý.
Nhưng cho dù có vui vẻ đến mấy, lúc lên núi vẫn phải chạy chiếc bán tải. Mở cửa xe ra, ông liền “chậc” một tiếng:
“Cửa xe này cũ quá đi… vẫn là cửa xe của tôi khác biệt hẳn.”
Tống Đàm đang tựa lan can tầng hai: …
Cha cô thật là… bao năm qua vẫn giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943569/chuong-1140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.