Chuyến đi thành phố lần này, dường như ai cũng thu hoạch được cả tinh thần lẫn vật chất. Đến khi tối về vừa đúng lúc ngồi vào bàn ăn nóng hổi thơm phức, cả đám đồng loạt thở dài một tiếng:
“Vẫn là ở nhà sướng nhất!”
“Ra ngoài một chuyến, thấy tiêu tiền như không có điểm dừng, quần áo bình thường thôi mà cũng dám hét giá cả mấy ngàn, cả chục ngàn.”
Bà Đường là người từng trải, hiếm hoi có lời khen với bộ đồ của Ngô Lan, lúc này cũng lên tiếng đầy thiện ý:
“Nếu mọi người lên thành phố mở quán ăn cao cấp, đảm bảo một năm kiếm được còn hơn trên núi ba năm.”
Dù sao thì trong chuỗi lưu thông hàng hóa, nguyên liệu luôn là thứ có giá trị thấp nhất. Ví dụ như ông chủ Thường, ngày nào cũng lặn lội đường xa tới chở hàng, còn cứ nhất quyết phải trả giá cao, có phải dư tiền đốt không? Chỉ có thể nói là… người ta thu lại được nhiều hơn thế.
Nhưng đề xuất này vừa nói ra, cả bàn ăn đã đồng loạt lắc đầu:
“Không làm không làm, trồng trọt vẫn là tốt nhất.”
“Chuẩn luôn!” Gần Tết, Tần Quân càng thêm trầm lặng, lúc này mới cảm khái: “Làm nhà hàng, thật sự cực quá…”
“HAHAHAHAHA!” Trương Yến Bình lập tức cười như điên:
“Này, thầy Tần à, bọn mình đều nghỉ đông hết rồi đấy, sao thầy còn chưa về nhà vậy? Mùng 15 mới khai giảng mà nhỉ?”
Anh ta châm chọc đầy vẻ ‘gato’:
Thao Dang
“Ái chà, đúng là ghen tị với mấy người làm giáo viên quá, nghỉ lễ nhiều ghê luôn á!”
Tần Quân lạnh mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943566/chuong-1137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.