Giáo sư Tống thật sự không cố ý đ.â.m thọt họ.
Chẳng qua trong nhận thức của ông, viết sách thì c.uối cùng đều phải được chuyển thể thành phim truyền hình, điện ảnh mới gọi là có thành tựu.
Nhưng nhìn Tần Vân với Hà Huống cứ ấp a ấp úng, ông cũng cảm thấy hình như có gì đó sai sai. Lại nhìn hai củ khoai đỏ to tổ chảng trên lò, ông đành tế nhị mà nói thêm một câu để gỡ gạc:
“Cái đó... cậu vừa nói viết truyện quay về thập niên 70–80 đúng không? Hồi đó nông thôn nướng khoai cũng hợp thời lắm mà!”
Hà Huống ho nhẹ một tiếng:
“Cháu viết truyện niên đại, nam chính thường là nhân lúc cải cách mở cửa thì kiếm tiền… làm ăn phát đạt…”
Thỉnh thoảng cũng có nam chính nhà nghèo, nhưng vừa vô truyện là ba chương đầu phải bật mode phi thăng, kiếm được thùng vàng đầu tiên cái đã. Còn mấy chi tiết như… nướng khoai thì, thật tình chẳng ai viết tỉ mỉ như vậy.
Không khí trong phòng rơi vào yên lặng.
Giáo sư Tống nhìn họ, rồi lại nhìn Lục Xuyên, thấy cậu trai tuấn tú kia mỉm cười với mình, Tống Đàm cũng cong môi cười…
Thôi vậy!
Ông không nói thêm nữa, chỉ lặng lẽ lấy que gắp lật mấy củ khoai nhỏ xinh đang xếp đều trên lò nướng:
“Lật thế này thì sẽ chín đều hơn, nhanh hơn.”
Ông nghĩ mình đã ám chỉ rất rõ ràng rồi, thế mà Tần Vân với Hà Huống chỉ liên tục gật đầu lia lịa:
“Đúng đúng đúng, chín nhanh hơn!”
Sau đó còn ra sức giúp ông lật hết đống khoai trên lò, kể cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943544/chuong-1115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.