Cho mỗi người ôm một bó cải trắng với củ cải thì… đúng là cũng không cần thiết đến mức ấy.
Tiệc sát trư thái mười mấy bàn còn đãi được rồi, giờ mà chi li chuyện này thì đúng là không đáng.
Tống Đàm thở dài, phất tay một cái:
“Kiều Kiều, đây là buổi họp lớp em mà, mấy bạn nhỏ cũng là do em mời tới, vậy nên phần quà cũng do em phụ trách tiếp đón luôn nhé. Trà thì không được, thịt heo cũng không được, mấy thứ còn lại em tự lo liệu đi.”
“Dạ okay!” Kiều Kiều lập tức vui tươi hẳn lên: “Vậy giờ em đi hái rau nha!”
Rõ ràng là cậu đang dốc hết lòng ra rồi.
Nhìn bóng lưng cậu chạy xa dần, Tống Đàm bất chợt dâng lên cảm giác xót xa như nuôi con vậy.
Thao Dang
Chậc.
Lục Xuyên cũng thu lại ánh nhìn, khóe môi không nhịn được mà khẽ cong lên nụ cười nhạt.
E rằng chỉ có nhờ những người thân yêu bao bọc, mới có thể nuôi dưỡng ra được một “đứa trẻ” có chút thiếu sót về trí tuệ như Kiều Kiều, để cậu ấy rực rỡ như vậy giữa đời.
…
Giữa trưa đông, ánh nắng ấm áp chiếu xuống làm người ta vừa ăn no xong liền uể oải hẳn.
Đúng lúc này, nhà họ Tống đang dọn dẹp sân, mấy chàng trai dáng cao ráo, vai rộng chân dài đang hùng hục quét sân bằng chổi to, khiến mọi người từ trong sân lại rủ nhau ra ngoài sân, rồi thong thả đi dạo luôn trên con đường nhựa vắng người vắng xe.
Mấy người dân trong thôn phụ dọn dẹp xong trong bếp thì cũng lục tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943532/chuong-1103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.