Chuyện trang điểm thì Lục Tĩnh có nhiều kinh nghiệm lắm.
Tuy miệng thì nói Lục Xuyên cầu kỳ, nhưng chính bà, người mẹ này, cũng rất thích chưng diện, giờ đây đã hào hứng lôi cả hộp đồ trang điểm của mình ra.
Còn bên Lục Xuyên thì chỉ còn lại nỗi phiền muộn.
Bởi vì trên giường bày đầy quần áo, từ áo len cho đến áo khoác dạ, phối sao cũng thấy… chán đời!
Chân chất và quê mùa, là hai khí chất hoàn toàn khác nhau mà!
Huống chi giờ đây Ngô Lan đã lên cơn hăng, còn mạnh dạn đề nghị: “Có thể vẽ cho tôi trông trẻ hơn không? Tôi thấy trên mạng mấy bức ảnh chụp ảnh gia đình ấy, mấy bà mẹ ăn mặc đều rất sành điệu, tôi cũng muốn mặc cho sành điệu tí.”
Lục Xuyên im lặng vài giây, rồi lại thành khẩn đề xuất: “Chụp hình cùng lãnh đạo thì mặc giản dị một chút sẽ hợp hơn… Dì ơi, hay là mình cứ đơn giản, gọn gàng là được rồi, sau này mọi người có thể lên thành phố chụp ảnh gia đình riêng.”
Ngô Lan nghĩ ngợi một lát, lại thấy không nỡ: “Tiệm chụp ảnh ngoài kia đắt lắm… Con không biết đó thôi, hai người mang máy đến hôm nay, một người là phó hội trưởng hội nh.i.ế.p ảnh, người kia còn từng đạt giải thưởng cơ đấy.”
“Với lại chụp hình với lãnh đạo ấy, có khi máy quay dí sát vô mặt luôn ấy, chụp gần lắm, lỡ mà tôi lên tivi với bộ dạng lôi thôi thì làm sao bây giờ?”
Ngô Lan mang theo kỳ vọng tốt đẹp, đưa ra yêu cầu nhỏ nhoi, Lục Xuyên lại hiếm khi rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943530/chuong-1101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.