Người đầu tiên không chịu nổi là người đứng gần bếp nhất, Lục Tĩnh.
Không hề nói quá, ngay khoảnh khắc mùi thơm lan tỏa, nước miếng của bà lập tức tiết ra ào ạt.
Làm ơn đi! Là tóp mỡ nóng hổi đấy!
Dù có là cắt một khúc mỡ gáy heo bình thường từ siêu thị về thắng lên, ai dám thề là mình sẽ không lén nếm một miếng? Huống hồ gì đây còn là mỡ heo nhà Tống Đàm, đàn heo được nuôi bằng ngũ cốc cẩn thận, cả ngày rong ruổi trên một quả đồi riêng cơ mà!
Tóp mỡ đang sôi sùng sục trong chảo, mà nước miếng trong miệng mọi người cũng rào rào sôi theo!
Ngay cả Ngô Lan cũng không chịu nổi nữa, đặt mớ hành tươi xuống bàn:
“Để tôi vô trong xem sao.”
Cô Hai và Lục Tĩnh mắt long lanh nhìn theo bà, như thể mong chờ điều gì kỳ diệu lắm.
Người duy nhất còn giữ được bình tĩnh, chắc chỉ có bà ngoại.
Không phải vì bà ngoại kiềm chế tốt gì cho cam, mà là tuổi già khiến khứu giác và vị giác cũng không còn nhạy bén như xưa, lúc này phản ứng tự nhiên cũng chậm hơn người khác một nhịp.
Lục Xuyên mới nghe lời đi vào kho lật đám cá chiên cho ráo dầu, vừa ra đến cửa liền khựng bước lại.
Thật sự, có vài thứ… không phải cứ có ý chí là chống lại được đâu!
Cửa bếp đang mở, mùi thơm ấy cứ từng đợt từng đợt ùa ra từ đó. Mà ống khói bếp lại chĩa thẳng ra sân bên hông.
Trước đây g.i.ế.t heo mang lại chút mùi tanh nồng, giờ dưới sự cố gắng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943514/chuong-1085.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.