Không khí vừa thả lỏng, mùi thức ăn thơm lừng liền khiến người ta chẳng thể ngẩng đầu lên nổi.
Mà nhà họ Tống xưa nay ăn uống chẳng câu nệ hình thức, chỉ cần Tống Hữu Đức, người lớn tuổi nhất, ra hiệu bắt đầu, là ai nấy đều tự động cầm đũa.
Tần Vân và Hà Huống sớm đã bị nồi canh cá diếc trắng ngần kia làm cho tâm thần ngơ ngẩn, thấy mọi người bắt đầu ăn liền vội vã cầm muỗng lên:
“Để tôi thử canh này xem sao!”
“Tôi cũng phải nếm thử một miếng!”
Canh cá diếc màu trắng sữa, hương vị đậm đà tươi ngon, trong làn hơi nóng phả ra mùi thơm không cách nào tả xiết. Trên bề mặt rắc chút hành lá và rau mùi, giờ đây muỗng lớn vừa khuấy nhẹ, sắc xanh biếc cũng nhanh chóng lan đều khắp nồi.
May mà không ai kén ăn, có lẽ người duy nhất cần kiêng cữ là Lục Xuyên chăng.
Chỉ thấy Tống Đàm hỏi anh:
“Mấy món dễ gây dị ứng này anh ăn được không?”
Lục Xuyên bật cười, niềm vui lan tỏa từ trong ra ngoài khiến cả bàn cũng thấy vui theo:
“Đã hơn nửa năm rồi, sớm khỏi hẳn rồi. Trước mấy món cá khô các cô gửi tôi cũng ăn gần hết rồi.”
“Vậy thì được!”
Ngô Lan vội giục:
“Uống canh đi! Món này là ông chú con bé nấu đó, tay nghề khỏi chê, mau nếm thử xem!”
Tuy giục rất nhiệt tình nhưng nhà họ Tống không có thói quen gắp đồ ăn, múc canh cho người khác, thế nên Lục Xuyên lại càng cảm thấy thoải mái hơn:
“Được, cháu nếm ngay đây, lúc nãy nấu cá thôi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943492/chuong-1063.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.