Trời vừa tối, nhiệt độ hạ nhanh, đứng giữa sân trống trải chỉ thấy lạnh căm căm.
Ấy vậy mà đám người trong sân chẳng ai chịu vào nhà sưởi ấm, đến mức Ngô Lan cũng thấy ngại, liên tục giục giã:
“Vào nhà ngồi đi, trong đó ấm áp, đừng để lạnh cóng người ra.”
“Thôi thôi, không cần!” Lão Lý vừa đi đi lại lại trong sân, vô thức lại lượn về phía cửa bếp, rồi không kìm được hít sâu một hơi:
“Trong cá có cho thêm hành lá đúng không? Thơm thật đấy!”
Lại có người chẳng biết từ lúc nào cũng mon men đến gần, giờ phút này dán mắt nhìn về phía bếp, ánh mắt đầy mong chờ:
“Sao tôi ngửi thấy mùi hơi chua chua ấy nhỉ… là món gì vậy? Nghe quen lắm.”
Tiểu Đỗ cũng không chịu nổi, lén lút cùng lão Chúc đi lòng vòng, rồi giả vờ thản nhiên ngoảnh sang hướng khác, miệng tiện thể buông lời:
“Mùi cà chua xanh đấy, hè nóng mang ra xào ớt xào thịt, ăn với cơm thì tuyệt cú mèo.”
Câu này vừa dứt, đám người bị mùi thơm làm cho bồn chồn liền đồng loạt quay đầu nhìn anh ta chằm chằm.
Đúng lúc đó, lại thấy bí thư Tiểu Chúc từ ngoài đi thong thả tới, cả đám bỗng chốc mặt mày ủ ê, khóe môi kéo xuống, dáng vẻ trông buồn thiu:
“Tiểu Quân à, cháu nói xem, từ nhỏ cháu chạy chơi khắp sân nhà ông, trong lòng ông, cháu chẳng khác nào cháu gái ruột. Sao cháu lại bên trọng bên khinh thế hả?”
“Đúng rồi đó, Tiểu Quân, hồi nhỏ cháu với tụi nó chơi bóng, làm đổ cả bàn cơm nhà ông, ông có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943462/chuong-1033.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.