Đề xuất này làm ông chú Bảy ngớ người.
“Khoan đã, để ta suy nghĩ xem, cậu đang định làm gì ấy nhỉ?”
Nhưng chưa đợi Trương Yến Bình mở miệng, ông chú Bảy đã tự xâu chuỗi rõ ràng mọi chuyện.
“Cậu đưa ta 20 vạn, nhưng không cần sang tên nhà, chỉ cần ta ở làng xin lại một mảnh đất thổ cư mới... Cậu vòng vèo như thế, chẳng phải là muốn đổi tiền lấy đất thổ cư sao?”
“Hóa ra cậu nhắm vào đất thổ cư à?”
“Vâng.” Trương Yến Bình ngượng ngùng gật đầu.
Bây giờ dân thành thị muốn có đất thổ cư là chuyện không thể giao dịch công khai. Nếu có cách khác thì anh ta cũng đâu phải nghĩ mãi đến giờ mới lóe ra chút hy vọng.
Nhưng số tiền này cũng không thể tùy tiện đưa cho ai. Dù sao đất thổ cư không thể sang tên, lỡ tiền đưa rồi mà đất vẫn là của người ta, đến kiện tụng cũng chẳng làm gì được.
Nếu không phải hôm nay ông chú Bảy cứ nhắc mãi chuyện nhà cửa, lại thêm nhân phẩm ông ấy được mọi người tin tưởng, Trương Yến Bình cũng chẳng mạo hiểm kiểu này.
Dù sao thì... 20 vạn cũng đâu phải gió thổi mà có!
Nhưng ông chú Bảy lại càng khó hiểu hơn: “Thế cậu nói quách ra, đưa ta tiền rồi nhờ ta xin đất cho cậu là được, bày vẽ mua nhà làm gì?”
Lần này Trương Yến Bình thật sự xấu hổ.
Vẫn là Tần Quân phản ứng nhanh, lên tiếng giải thích: “Ông chú Bảy, cậu ấy cũng lo lắng đấy mà. Trực tiếp đưa tiền, sau này người ta không nhận nợ thì biết làm sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943449/chuong-1020.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.