Hai cậu nhóc cứ ríu rít bàn tán, mỗi người một tâm trạng, còn Tống Đàm thì thong thả bày biện từng thứ một cách có trật tự.
Bày xong, cô lui lại hai bước, mỉm cười gọi:
“Kiều Kiều, tới cắt dâu tây đi nào.”
Thao Dang
Dương Chính Tâm vừa thấy Tống Đàm mở hộp dâu tây ra, lập tức xung phong:
“Để em, để em làm cho! Thật ra cũng đâu cần làm kỹ thế đâu chị gái, em thấy mấy gian hàng dâu tây người ta có ai tỉ mỉ tách c.uống như mình đâu… Ơ, cắt thật hả?”
Kiều Kiều đã sẵn sàng cầm con d.a.o cắt hoa quả nhỏ xíu, nghe vậy liền nghiêng đầu khó hiểu nhìn cậu bạn:
“Phải cắt chứ, dâu nhà em quả nào quả nấy to lắm, không cắt thì đâu có đủ phần cho mọi người.”
Nói xong lại lo lắng liếc về phía trước, nơi có một đoàn người đang túm tụm lại.
Chẳng lẽ không cho giám khảo ăn thoải mái à? Dương Chính Tâm im bặt.
Huynh đệ thì đúng là huynh đệ, nhưng sao làm việc cứ kiểu... quá tiết kiệm thế này?
Cha mình bảo rồi, người khác keo kiệt chưa chắc do bản tính, có khi cũng là vì hoàn cảnh khó khăn… Thôi, nhìn vậy chắc Kiều Kiều nhà nghèo thật rồi.
Nghĩ đến đây, cậu ta lại thấy thương thương.
Nhưng mà, dù nghèo, được vào vòng sơ khảo thế này chắc chắn sản phẩm cũng không tệ đâu. Tết này phải nhờ cha mua ít hàng ủng hộ thôi…
Đúng lúc đó, một luồng hương thơm ngọt lịm vừa như mùi dâu tây, lại phảng phất hương đào chín, nhẹ nhàng lướt qua sống mũi như có bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943435/chuong-1006.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.