Anh quay phim kể đến quả dưa hấu đó, cả đám cười không chịu được!
Dư Yến còn hỏi anh ta: “Sau đó có mua nữa không?”
Anh quay phim thở dài: “Đừng nhắc nữa, tôi lẩm bẩm có mấy câu, con tôi còn nói: ‘Cha về nhà ngày nào cũng ăn cơm trưa, mẹ giành không được dưa hấu rồi!’”
Anh quay phim cạn lời: ... Gì vậy, cha ruột ăn bữa cơm mà cũng có vấn đề à? Anh Lý cười ha hả: “Vậy thì đúng là không phải lỗi của trẻ con rồi, là tại anh chậm trễ, làm người ta không giành được đồ rồi…”
Làm đồng nghiệp bao nhiêu năm, ai cũng biết anh quay phim có cái tật ăn trưa lề mề, bận làm việc thì thà nhịn chứ không ăn, mà ăn là phải ăn cả tiếng đồng hồ mới xong!
Ra ngoài thì không thấy rõ, nhưng về tới nhà là lại thành ông chồng lắm lời, nói dai nói dài còn hay sến súa, con nít sáu bảy tuổi rồi mà vẫn dính cha như sam!
Dư Yến nghe tới đây cũng thèm thuồng: “Con tôi hồi nửa tuổi, mẹ tôi nấu cho một tô canh cá, nói là mua cá trong ao người ta, trời ơi giá trên trời, tận 40 tệ một cân đó! Mà cũng chỉ là cá diếc trong vùng mà thôi!”
“Nhưng mà phải nói, tươi thật, ngon thật ấy…”
Cô thở dài, nhớ lại lúc đó còn trách mẹ: “Mua đồ mà mẹ cũng mua kiểu đó ạ? Hàng xóm trong khu nói gì cũng tin hết, người ta mua mấy chục con cá thì thôi, mẹ cũng bắt chước mua mấy chục con làm gì…”
Kết quả thì sao?
Không thể không nói, ngon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943398/chuong-969.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.