Mấy cái bảng biểu đau đầu giao cho người rảnh nhất là Yến Nhiên rồi, nhà họ Tống lại quay về với c.uộc sống ung dung thường ngày.
Giờ ngoài đám rau ngoài ruộng ra thì cũng chẳng có gì để bán, trên núi người ăn cơm mỗi ngày chỉ còn đám đi hái rau, còn đầu bếp Tưởng thì dẫn vợ lo sắp xếp tổ ấm nhỏ của mình, mỗi ngày đều vui vẻ, chẳng hề thấy buồn tẻ.
Mà vợ anh ta, Đỗ Mai, giờ cũng trò chuyện rất hợp với người nhà họ Tống, thấy hôm nay trời nắng ấm áp, sáng sớm lại xuống núi giúp ông chú Bảy với thím Liên Hoa rửa củ cải.
Đây là một mẻ củ cải vỏ xanh nhỏ mới nhổ lúc sáng sớm, chị ta với thím Liên Hoa vừa rửa được một chút, không nhịn được đã dùng móng tay gẩy thử lớp vỏ hơi dày bên ngoài rồi “rắc” một tiếng, cắn một miếng.
Vỏ củ cải chỉ cần gẩy chút là có thể bóc ra cả mảng, nhưng điều đó còn phải xem củ cải có biết tự tỏa sáng không nữa. Củ trong tay Đỗ Mai thì bóc khá dễ, nhưng mà… ăn vào hơi cay.
Thế nhưng… cái vị cay là hậu vị, lúc mới ăn thì giòn giòn mát mát, cắn một miếng lại muốn ăn miếng nữa, đúng là không thể ngừng được! Vừa mọng nước vừa giòn tan, trong nắng đông hanh khô này, đúng là tươi mát dễ chịu không gì bằng.
Chỉ là… dạ dày chị ta không tốt, mới ăn được nửa củ đã đưa cho đầu bếp Tưởng.
Tưởng Tiểu Khang nhận lấy như đã quá quen thuộc, “rắc rắc” ăn mấy miếng, rồi nói luôn:
“Thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943389/chuong-960.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.