Ngô Lôi lúc này đang trong gió lạnh ở bãi sông xúc phân bò, công việc này ngày nào cũng phải làm, cả một bãi lên men to như vậy, cách vài bữa là phải xử lý một lần. Gió thổi sụt sịt, anh ta vừa nghe điện thoại vừa hít mũi một cái, rồi thở dài:
“Thôi bỏ đi, tôi không có thời gian đâu…”
Rồi lại nói: “Tôi cũng không ngu, con gái nào mà thích nổi một thằng lúc nào cũng nồng mùi phân bò như tôi chứ! Đợi sang năm đi, sang năm tôi về nhà chăn bò rồi, lúc đó mới rảnh.”
Trương Thần: …
Không ngu nữa rồi, nhưng cũng chẳng khôn hơn mấy.
Anh ta do dự một chút, dè dặt hỏi:
“Cậu đừng có mà mượn cớ đấy, trong lòng có phải vẫn còn nhớ cái cô Phương Phương Lệ Lệ gì đó không đấy?”
“Là Lệ Lệ!” Ngô Lôi gằn giọng nhấn mạnh: “Cô ấy tên là… Chu Lệ Diệp!”
Ơ, hình như… có gì đó sai sai? “Ờ…” Trương Thần thở phào. Rõ ràng là mùi phân bò cũng đủ để làm nghẹt mạch m.á.u não, không thì Ngô Lôi sao có thể… nhớ nhầm tên được cơ chứ?
Thế là tốt rồi, tốt rồi.
…
Còn bên này, nhà họ Tống đang chăm chú nghiên cứu lịch ngày tốt.
“Ngày nào là ngày tốt để mổ heo nhỉ?” Mổ liền năm con đó, không chọn ngày lành sao được!
Kiều Kiều ngơ ngác hỏi: “Thế mình chọn ngày tốt cho heo, hay ngày tốt cho người ạ?”
Mọi người: …
Chỉ có Tống Đàm là điềm nhiên lật sang trang tiếp theo của quyển lịch:
“Dù sao cũng là chuyện sống c.h.ế.t, hay là chọn ngày tốt cho heo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943383/chuong-954.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.