Sự thấu hiểu ấy khiến đôi vai của Trương Vượng cũng nhẹ bẫng. Gánh nặng con cái mà ông cõng suốt bao năm qua như bỗng chốc được trút bỏ, trong lòng ngoài cảm giác hụt hẫng sâu sắc ra thì lại là một sự bình lặng hiếm có.
Những đêm khuya nhớ lại vẻ tuyệt vọng oán trách của vợ, cùng sự căm giận mà ông phải cắn răng chịu đựng…
Giờ đây, tất cả trở nên mơ hồ, như thể bị bàn tay vô hình nào đó gom lại, từ nay sẽ không còn quấy rầy ông trong những đêm mất ngủ.
“Thế à.”
Ông nghe thấy giọng mình rất bình tĩnh:
“Các người về đúng lúc đấy, tôi vừa mới nói với bí thư chi bộ làng chuyện này, người ta còn đang gọi luật sư lớn tới giúp tôi viết... viết đơn kiện gì đó!”
Trương Vượng, người đàn ông trước nay nổi tiếng hiền lành, trong thời đại dữ liệu lớn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, lần đầu tiên trong đời bịa một câu chuyện hoành tráng có đầu có đuôi:
“Thấy không, kia chính là luật sư Đường đấy. Đừng nhìn bà ấy lớn tuổi, cả thành phố này, mấy ông thẩm phán đều từng là học trò của bà ấy.”
“Bà ấy còn nói với tôi, tôi mà kiện mấy người, các người mỗi tháng phải trả cho tôi 1500 tệ tiền dưỡng già và chi phí thuốc men.”
Nói đến đây, ông còn không nhịn được rung rung cái chân:
“Bác sĩ còn bảo, chân lệch của tôi vẫn chữa được.”
Cơ mà ông già cỡ này rồi còn chữa cái gì nữa hả trời?! Trương Bảo Giang suýt nữa đã thốt lên như thế!
Vãi nồi! (thật đấy, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943361/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.