Ông chủ Thường thì dù có năn nỉ dỗ ngon dỗ ngọt cũng không moi được hũ rượu quý kia, nhưng Cá Chạch đại ca thì nửa đêm bỗng đẩy vợ sang một bên, rón rén ngồi dậy như kẻ trộm.
Lén lút rời khỏi phòng ngủ, lặng lẽ đeo ba-lô cần câu lên lưng, mở tủ lạnh thật cẩn thận, lấy ra một gói rượu nếp cái quý giá như bảo vật.
Rồi thì giữa đêm khuya, chỉ còn vang lên tiếng “cạch” nhẹ nhàng khóa cửa.
Thao Dang
…
Ba giờ sáng, Cá Chạch đại ca lái chiếc BMW lần theo định vị, ghé tới một ao thiên nhiên trong ngóc ngách hoang vu, nơi đã có một nhóm người mặc áo khoác dày, ủng cao cổ, chẳng sợ rắn rết muỗi mòng, đang xô đẩy bụi rậm lau sậy ven bờ, soi đèn pin tụ lại.
“Đến rồi à?”
“Có, có đây!”
“Mang đồ theo chưa?”
“Yên tâm! Biết mấy ông đang chờ món này mà, sao lại quên được?”
“Cái ông nói lần trước là thật không đấy? Mồi này ghê gớm vậy sao?”
“Bao nhiêu năm anh em, tôi lừa mấy ông vì mấy chuyện vặt này làm gì? Không phải anh em thì tôi đã chẳng nói!”
“Đừng xì xào nữa, anh em ai cũng sẵn sàng rồi, ông nói thử sao đây? Chứ chẳng lẽ bắt tụi này thử mồi giùm ông?”
Giữa vòng tròn, Cá Chạch đại ca đội đèn pin trên trán, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý. Khuôn mặt đen nhẻm phản chiếu chút ánh sáng nhạt:
“Thử thế nào à? Mấy ông né ra cho tôi một chỗ câu, tôi sẽ thả mồi ở đó. Mấy ông đừng có thò cần qua.”
“Tới sáng mà tôi không câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943270/chuong-841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.