Chỉ thấy ở quầy lễ tân lúc này, một người đàn ông trung niên đang đứng đó, vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói:
“Chào cô, tôi muốn gọi món!”
Lễ tân nở một nụ cười, chẳng hiểu sao trong nụ cười ấy còn pha thêm chút bất đắc dĩ:
“Thưa anh, nhà hàng của chúng tôi vẫn chưa đến giờ mở cửa…”
Dù sao thì cũng chưa đến 10 giờ sáng, trừ khi có tiệc đặt trước, chứ bình thường thì không nhà hàng nào mở cửa sớm vậy cả.
Tầng trên là tiệm trà thì có mở đấy, nhưng đã kín lịch hẹn rồi, chẳng còn chỗ để đề cập nữa.
“Tôi biết, tôi biết mà…” Người đàn ông cũng cười theo, “Chúng ta gặp nhau suốt rồi còn gì, mấy câu xã giao ấy bỏ qua đi ha! Trưa nay 1 giờ lên món, tôi đặt một phần cơm chan canh rau dền đỏ nhé!”
Nói xong còn thành thạo quét mã thanh toán: “Xong! 288 tệ, tôi biết mà!”
Lễ tân thật sự không nhịn được mà thở dài:
“Anh có thể đợi tới 1 giờ rồi gọi cũng được mà… đặt sớm vậy, sắp thành đặt trước luôn rồi. Mà mấy bàn nhỏ ở đại sảnh thì bọn em đâu có nhận đặt chỗ trước đâu…”
Người đàn ông kia thanh toán xong, c.uối cùng cũng yên tâm, liền cười hì hì phản bác:
“Tôi muốn đợi cũng không kịp ấy chứ! Tan làm xong sợ kẹt xe nên tôi đi luôn xe đạp công cộng tới đây, cô nhìn kìa, ngoài cửa tôi còn chưa trả xe đó!”
“Chứ tôi mà tới muộn không còn món thì sao? Mấy người là cố tình tạo hiệu ứng ‘thiếu hàng’ đó, bắt ép khách quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943267/chuong-838.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.