Lục Xuyên mỉm cười, dù đang đeo khẩu trang nhưng vẫn toát lên cảm giác như gió xuân phơi phới.
Anh khẽ gật đầu, giọng nói trong trẻo: “Vậy thì làm phiền rồi.”
Viên Viên ngơ ngẩn quay lại, khuôn mặt đỏ bừng, bật cười ngốc nghếch hai tiếng rồi nhanh chóng cầm điện thoại liên hệ với công ty.
Tiểu Vu đang lái xe: … Thật sự không dám nhìn thẳng!
Để tiện di chuyển, khách sạn được đặt gần phim trường. Tiểu Vu vô cùng nhiệt tình, không chỉ chủ động mở cửa xe cho Lục Xuyên mà còn mở cốp định giúp anh kéo hành lý.
Nhưng Lục Xuyên đưa tay ngăn lại: “Để tôi, tôi mang theo khá nhiều đồ.”
Viên Viên đứng bên cạnh trừng mắt nhìn anh ta. Tiểu Vu vội vàng nói: “Để tôi, để tôi, tôi quen làm việc nặng rồi. Ấy?”
Anh ta cúi đầu nhìn tay mình, lại nhìn chiếc vali 28 inches vẫn đứng vững chãi, cố gắng tìm xem có thứ gì đang giữ nó lại không.
Nhưng cốp xe đã được dọn sạch, giờ chỉ còn lại mỗi chiếc vali này.
Tiểu Vu không cam lòng, cúi xuống dùng sức kéo, lần này phải tốn không ít công mới có thể lôi được nó ra. Khi bốn bánh xe chạm đất, vang lên một tiếng “cạch” nặng nề.
Viên Viên nhìn mà giật giật chân mày!
Lục Xuyên thấy bậc tam cấp trước cửa khách sạn, vẫn vươn tay về phía Tiểu Vu: “Để tôi đi.”
Dưới ánh nắng, bàn tay anh trắng nõn, ngón tay thon dài, ngay cả móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng. Viên Viên nhìn mà vô thức bật camera lên, chụp một tấm hình nữa.
Lần này ánh sáng tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943221/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.