Vì chuyện này mà nhiệt tình của Tống Hữu Đức như thể bị ngăn cách bởi một lớp màng mỏng. Còn vị lãnh đạo cuối cùng cũng không bị làm cho chóng mặt quay cuồng nữa, tinh thần phấn chấn hơn để ngắm nhìn ngôi làng nhỏ này.
Xa xa là những dãy núi nhấp nhô, cây xanh rậm rạp xen lẫn với những phiến đá trắng lởm chởm, báo hiệu rằng vùng đất chưa được khai phá này vẫn còn nghèo nàn.
Gần đó là những mảnh ruộng bậc thang lớn nhỏ không đều, có lẽ trước đây từng trồng lúa nước, nhưng bây giờ nhìn qua chỉ toàn cỏ dại mọc um tùm, dây leo bò kín… Chỉ lờ mờ thấy một vài thửa ruộng có người đào xới trồng chút bí đỏ, mướp, bí đao các loại.
"Đất đai hoang phế hết rồi à..."
Ông thở dài một tiếng.
"Không bỏ hoang thì làm sao được?"
Tống Hữu Đức đã quen rồi, đáp lại: "Người già rồi, làm việc không bằng lúc trẻ. Vả lại, cày cấy cả năm trời, đôi khi chẳng kiếm được đồng nào mà còn phải bỏ tiền túi ra nữa. Trồng trọt làm gì chứ, thà đi làm thuê còn hơn."
Ông còn lấy ví dụ: "Bây giờ vào nhà máy làm công, chỉ cần người ta không kiểm tra kỹ chứng minh thư thì mấy người ở đây một tháng cũng kiếm được bốn, năm ngàn tệ! Nếu gặp xưởng tốt, tăng ca nhiều thì sáu, bảy ngàn cũng có thể."
Nhưng cũng nhiều người lớn tuổi quá rồi, giờ các nhà máy không còn nhận họ nữa.
"Thanh niên thì sao, ai có học thì đi tìm công việc khác, không có học vấn cũng vào nhà máy làm thuê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943144/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.