Tháng Tám này, mọi kế hoạch trong nhà Tống Đàm đều đi vào quỹ đạo, ngày tháng cứ thế trôi qua một cách nhàn nhã, mà trên núi, xưởng sản xuất lại được dựng lên nhanh chóng.
Anh chàng lái máy xúc lại tiếp tục công việc đào núi, tối nào cũng ôm điện thoại trò chuyện video với Điền Điềm sau khi hai người cùng kiểm kê xong thu nhập trong ngày, mỗi người đều có niềm hạnh phúc riêng.
Nhưng niềm vui hay nỗi buồn của mỗi người lại không giống nhau.
Ví như có người rõ ràng có thể làm thiếu gia nhà giàu, nhưng lại cứ khăng khăng tự mình bươn chải như thầy giáo Tần Quân.
Lúc anh ta kéo vali bước xuống từ chiếc taxi, cả người trông đầy vẻ phong trần. Vừa tiều tụy vừa mệt mỏi, nhưng dường như lại có tia hy vọng lóe lên trong tuyệt vọng... Đến mức khi vừa nhìn thấy anh ta, Ngô Lan ngẩn người không dám nhận ra.
"Tần Quân à," bà ngạc nhiên hỏi:
"Sao trông cậu gầy dữ vậy?"
Đúng thật, trước đây da dẻ trắng trẻo, trông đầy vẻ thư sinh, Ngô Lan còn rất thích cậu trai sáng sủa này!
Mới xa nhau có một tháng mà đã đen sạm lại còn gầy sọp đi, trông như già thêm ít nhất năm tuổi!
Nghe thấy câu này, suýt nữa thì Tần Quân bật khóc.
Là một thiếu gia nhà giàu, thế mà cuộc sống ở nhà lại thế nào cơ chứ? Sáng phải đi bổ hàng, trưa chạy việc vặt, chiều dọn dẹp kiểm kê, tối lại tiếp tục lặp lại...
Cha mẹ anh ta thì thành "ông chủ bà chủ nhàn rỗi", còn anh ta thì suýt nữa vắt kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943112/chuong-683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.