Lão Tiền ôm trong lòng mối hận ngút trời, ngồi lì một chỗ đánh bay một bát cơm cháy chiên trứng.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy khó chịu, ông ta lại đứng dậy lấy thêm hai miếng bánh gạo.
Cuối cùng vẫn không nuốt trôi cục tức, ông ta lại bưng thêm một bát cháo. Cháo ăn được nửa chừng mà lửa giận trong lòng vẫn không dịu xuống, ông ta lại quay người lấy một quả trứng trà, bóc ra ăn luôn.
Mãi tới khi đặt bát trống trở lại, ông ta mới mặt mày sa sầm ngồi xuống ghế, ánh mắt u ám nhìn thẳng vào đứa đệ tử đang điên cuồng nhồi cơm chiên vào miệng, ánh mắt phức tạp khó tả.
Cậu đệ tử đang cắm cúi ăn vội vàng ngẩng đầu lên, miệng còn phồng lên vì đầy cơm, ú ớ nói:
“Thầy... sao thế ạ?”
Sao thế ư?!
Lão Tiền càng nghĩ càng giận, hậm hực nói:
“Nhìn con kìa! Chỉ biết ăn với ăn! Còn ăn tới tận hai bát!”
Ông ta đây ăn hết một bát thôi đã thấy căng cả bụng rồi đấy!
Lời vừa dứt thì thấy trong bếp, ông chú Bảy cũng bưng một bát cháo đi ra. Ông liếc lão Tiền đầy đắc ý, sau đó thong thả cầm thìa lên, từ tốn ăn từng miếng cháo.
Có lẽ cảm thấy hương vị chưa đủ đậm đà, ông còn gọi với ra sân:
“Kiều Kiều, mang cho sư phụ ít trứng vịt muối dầm tỏi với.”
Kiều Kiều vừa mới tiễn Đại Bạch về chuồng, đang đứng trong sân rửa tay, nghe vậy liền đáp ngay:
“Dạ được ạ!”
Món trứng vịt muối dầm tỏi đó là dùng tỏi tím một tép tươi rói mới nhổ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943106/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.