Hiệu suất làm việc của Điền Điềm đúng là kinh người, mới có mấy ngày mà số lượng gói gia vị ướp trứng mà cô ấy đặt mua mỗi ngày cứ tăng dần đều.
Nghe nói ban đầu, trứng trà bán bốn tệ một cái chẳng ai thèm đếm xỉa. Kết quả là cô ấy thản nhiên bóc vỏ ăn ngay tại chỗ...
Gió nóng vừa thổi qua, hương thơm của trứng trà tỏa ra ngào ngạt, ngay lập tức mấy đứa sinh viên chẳng biết kiếm tiền vất vả là gì liền xúm lại.
Còn trong làng, đây là lần đầu tiên Ngô Lan làm mối, nhưng còn chưa kịp nói được câu nào thì hai người trẻ tuổi kia đã tự nhiên tạo được bầu không khí riêng rồi.
Đừng nhìn bề ngoài tưởng chỉ là mỗi ngày Điền Điềm đi xe máy tới đón Điền Dã, vừa hay chạm mặt Tôn Tự Cường. Nhưng mỗi lần nói chuyện, mỗi cái liếc mắt... cảm giác cứ khác lắm!
Điều này khiến Ngô Lan thở dài ngao ngán:
"Con nói xem, sao hôm đó mẹ lại cứ nghĩ không nên nói chuyện này vào buổi chiều nhỉ? Sao cứ phải đợi làm xong việc mới nói cơ chứ?"
"Nếu mẹ nói sớm nửa ngày thôi thì hai đứa nó giờ đã chính thức thành đôi rồi..."
"Ôi mẹ ơi," Tống Đàm nhìn bà ấy mà buồn cười: "Mẹ rảnh rỗi mà lo chuyện này thì thà lo giùm con việc bà thím nấu ăn trên núi còn hơn. Nói với bà ấy ít nhất cũng phải nấu cho ra hồn chứ, đừng có làm qua loa vậy nữa!"
Đám công nhân trong đội thi công đều kêu ca suốt, ngày nào cũng chỉ có rau luộc chấm xì dầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943102/chuong-673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.