Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tôn Tự Cường "ngộ đạo"! Lúc này bị Tống Đàm nhìn chằm chằm, mặt anh ta đỏ bừng lên.
Anh ta len lén liếc sang Điền Điềm, cô đang cùng với Điền Dã đi rửa lại đám rau diếp cá, không nhìn thấy ánh mắt của hai người họ, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh ta thở phào quá sớm rồi!
Chỉ nghe thấy Tống Đàm khẽ hỏi:
"Thế nào? Muốn để mẹ tôi làm mai cho không? Hay là tự do yêu đương?"
Mặt Tôn Tự Cường đỏ bừng đến tận mang tai!
Anh ta hoang mang nhìn quanh rồi ấp úng:
"Không... không... không phải thế đâu!"
Không phải thế sao?!
Tống Đàm nhìn anh ta bằng ánh mắt nửa cười nửa không:
"Tiểu Tôn à, vậy thì cậu phải nghĩ kỹ nhé. Điền Điềm là cô gái vừa hiếu thảo, vừa đàng hoàng lại có trách nhiệm. Nếu không thẳng thắn thì trước khi nhà cô ấy trả hết nợ, e rằng cô ấy chẳng nghĩ đến chuyện yêu đương đâu."
"Cô ấy không giống cậu đâu, ăn no cả nhà không đói, dựa theo khoản nợ và chi tiêu của nhà cô ấy mà tính, trong mấy ngày hè nóng nực phải ra đồng làm việc này, ít nhất cũng phải hai ba năm nữa mới ổn định được!"
Tống Đàm giả vờ như không thấy nét mặt xót xa xen lẫn thất vọng của Tôn Tự Cường, tiếp tục nói:
"Nhìn xem, mới làm việc bao lâu chứ? Da đã rám nắng thành thế kia, người thì hốc hác..."
Đúng là vậy thật.
Tôn Tự Cường cũng thấy rõ, không thì hôm nay anh ta cũng chẳng cố ý giữ lại quả trứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943100/chuong-671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.