Yến Nhiên đột nhiên kêu lên:
"Ơ kìa, sao lại có mè trắng thế này? Chưa tách riêng ra à?"
"Không sao đâu."
Tống Đàm liếc qua một cái: "Đều giống nhau cả thôi, ăn cũng như nhau mà."
"Vậy à?" Yến Nhiên có hơi nghi ngờ, nhưng vì cô chưa từng trồng mè bao giờ, mà lúc này ông chú Bảy lại đang bận trong bếp nên cô chần chừ một chút rồi cứ thế mà tiếp tục làm đại.
Đập mè là một công việc lặp đi lặp lại nhưng lại khá mệt nhọc, nhìn thì đơn giản nhưng cần không ít sức lực. Lúc đầu còn đỡ, nhưng sau khi đập tới cả trăm lần, trong cái thời tiết hơn ba mươi độ thế này, dù mặt trời chưa nắng gắt nhất thì cũng đủ khiến người ta thở hổn hển vì nóng.
Giáo sư Tống bước ra nhìn thấy cảnh đó thì nhắc ngay:
"Sao lại cứ đập mạnh thế kia, sao không từ từ mà gõ?"
Tống Đàm chỉ vào đống mè bên cạnh:
"Trồng có tí thế này thôi, đâu cần phải tỉ mỉ quá làm gì, đập đập thế này nhanh hơn nhiều ạ."
Cô khỏe, ra tay lại nhanh, lực vừa đủ, nên bên cạnh cô đã có cả một đống thân cây trơ trụi. Ngược lại, ba người Yến Nhiên thì đứng ngẩn ra.
Đúng rồi nhỉ, sao quên mất là có thể gõ từng chút một cơ chứ? Muốn đổi cách làm thì cũng được, nhưng nghĩ lại nếu đổi sang gõ thì sẽ chậm lắm, thôi thà cứ tiếp tục thế này còn hơn.
Thật sự là nóng quá!
Lúc này, phòng livestream cũng yên ắng hẳn, ngay cả tiếng trò chuyện của Tống Đàm và mọi người dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943096/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.