Nhưng mà chuyện nhận nuôi c.h.ó nghiệp vụ đã giải ngũ…
Ngô Lan trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng thật ra bà cũng có chút hư vinh. Nhận nuôi mấy chú c.h.ó này, nói ra ngoài cũng có thể khiến người ta ngưỡng mộ, trông cũng rất có khí thế…
Khụ!
Đã vậy rồi thì cũng nên góp chút sức cho xã hội, trước tiên bắt đầu từ việc giảm bớt gánh nặng cho mấy chú c.h.ó vậy.
Mà khi Tống Đàm chuẩn bị xong xuôi, Kiều Kiều đã đứng bên cạnh trông mong nhìn cô:
“Chị ơi, lần này chị đi công viên giải trí một mình sao?”
Tống Đàm: … Suýt nữa không chống đỡ nổi.
Nhưng lần này thật sự không thích hợp.
Chưa nói đến chuyện khác, mấy bảo bối nhà cô còn chưa chắc có chỗ để ngồi trên xe nữa kìa.
Xét đến chuyện hầu hết c.h.ó nghiệp vụ đều là giống c.h.ó sói Đức hoặc Malinois, Tống Đàm đành bất đắc dĩ bỏ lại Đại Bảo và Nhị Bảo, chỉ mang theo Đại Vương, Tam Bảo, Tứ Bảo xuất phát.
Thế là, Đại Vương một mình chiếm trọn ghế sau, Tam Bảo ấm ức rúc dưới gầm ghế, còn Tứ Bảo thì nằm gọn ở ghế phụ lái…
Chiếc bán tải cũ kỹ này, xét về khả năng chở chó, đúng là hơi kém một chút.
…
Trời nóng đến khó chịu, xe chạy trên đường, dù đã mở điều hòa mà vẫn thấy mấy bảo bối lè lưỡi thở hổn hển.
Nhưng bọn chúng vẫn rất ngoan.
Ngoài trừ việc khi đi qua vùng ngoại ô cần dừng lại cho chúng uống nước và đi vệ sinh, thì chẳng có phiền phức nào khác cả.
Tống Đàm liếc nhìn hai quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943075/chuong-646.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.