Hà Huống còn lắm mồm không ngừng.
"Ừm." Lục Xuyên mặt không cảm xúc, vô cùng lạnh lùng.
Sau đó, anh âm thầm dịch chân một chút, chân tê cứng, vừa đau vừa nhức.
Hà Huống không phát hiện ra, ngược lại còn nâng chén trà lên uống một hớp thật sâu: "Haiz, trà ngon thật đấy! Không biết cậu kiếm đâu ra chỗ bán hàng báu vật này, chỉ có điều đồ của họ khó mua quá! Mỗi lần tôi vào livestream toàn phải giành giật. À đúng rồi, hôm qua họ mở bán gói gia vị ướp trứng trà cậu có giành được không? Tôi không kịp mua!"
Lục Xuyên liếc qua thùng hàng chưa bóc trên bàn.
Anh không kịp giành, cũng chẳng xem livestream, nhưng đoán không lầm thì gói gia vị kia chắc chắn nằm trong thùng hàng đó.
Thao Dang
"Hơn nữa, bây giờ ngoài đồng chẳng có gì, cửa hàng cũng hết hàng, tôi chỉ có thể sống dựa vào trà này thôi. Vợ tôi thì phát cuồng muốn mua mật ong nhà họ, lần nào hỏi cũng chỉ nghe mỗi câu: hết hàng, hết hàng…"
Lục Xuyên lặng lẽ lờ đi sự tồn tại của năm hũ mật ong trong kho.
May mà Hà Huống một mình cũng có thể diễn nguyên một vở kịch, lúc này lại chuyển đề tài về Tần Vân:
"Giữa trưa nắng như đổ lửa thế này, cậu ta không bị cảm nắng à?"
"Không đâu." Lục Xuyên đứng dậy: "Nếu cậu ta không diễn màn đau khổ hối lỗi, làm sao khiến Trần Lệ mềm lòng mà tha thứ?"
Hà Huống: …
"Vãi."
Anh ta không nhịn được chửi một câu: "Dân viết lách các cậu đúng là lòng dạ đen tối! Tôi phải bảo thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943057/chuong-628.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.