Mấy ngày rồi anh Tiểu Trương không ghé qua, lần này vừa đến đã theo thói quen đảo một vòng quanh bếp. Sau khi hài lòng húp hết phần nước đáy nồi của nồi canh tuyết nhĩ còn sót lại từ trưa, anh ta mới vui vẻ bước ra sân.
Sau đó vung tay lớn tiếng:
“Đến đây nào, Tống Đàm, đơn hàng giao hàng đã in xong chưa?”
Tống Đàm nhìn máy in đang không ngừng phun đơn:
“Chưa đâu, còn mấy chục cái nữa.”
Đừng nhìn đám chiếu cỏ tưởng vô dụng, không ăn không uống được, nhưng người mua lại không ít, cơ bản là không có tồn kho lâu.
Dăm ba ngày đã gom được mấy chục đơn hàng rồi.
Ngoài ra còn có rượu cao lương, bất kể là bí thư Tiểu Chúc hay giáo sư Tống, ai cũng muốn gửi ra ngoài biếu xén.
Mọi người ai nấy đều có tính toán riêng.
Tống Đàm tốt bụng như vậy, chỉ cần mặt dày một chút, kiểu gì cũng có phần ăn uống thỏa thuê.
Thế nên, thứ tốt đương nhiên phải chia sẻ cho người nhà trước rồi!
Anh Tiểu Trương lấy làm lạ:
“Nhà các cô còn tự nấu rượu nữa hả?”
Anh ta nhìn chằm chằm với vẻ thèm thuồng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Dẫu sao thì vợ anh ta cũng mới mang thai ổn định, anh ta phải để ý cẩn thận, không thể động vào rượu được.
May mà mấy thứ này đóng gói cũng đơn giản, nhưng một mình anh Tiểu Trương là làm xuể. Vì vậy, Tống Đàm nhanh chóng rảnh tay, rút điện thoại gọi cho Trương Yến Bình.
Điện thoại vừa kết nối, cô đã vào thẳng vấn đề:
“Cái gói gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943043/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.