Mọi người đều im lặng, chỉ nhìn Kiều Kiều.
Cậu vẫn để kiểu đầu đinh gọn gàng, lông mày rậm đen, làn da trắng như tuyết, hàng mi dài đặc biệt nổi bật, khiến ánh mắt nhìn người càng thêm tập trung và vô tội.
Kết hợp với tính cách lạc quan, thiện lương và vô ưu thường ngày, không ai có thể không thích khí chất tỏa ra từ cậu.
Vậy nên, dù trong nhà sớm đã nghĩ đến chuyện nuôi bò, cừu, nhưng vẫn chẳng ai mở miệng nhắc đến.
Chính vì thế, khi Kiều Kiều nói ra những lời này, mọi người mới chấn động đến vậy.
Tuy nhiên, bản thân Kiều Kiều lại chẳng nhận ra điều gì khác thường, mà còn tiếp tục nói:
“Dù sao ai rồi cũng sẽ c.h.ế.t, em cũng sẽ c.h.ế.t, chỉ cần không đau là được. Chị à, chị nhớ khi g.i.ế.t thì làm nhẹ nhàng thôi, không được để chúng đau quá.”
“Nếu đau quá, chúng nó sẽ khóc đấy.”
Không hiểu vì sao, lòng Tống Đàm chợt nhói lên.
Ở đây linh khí không đủ, cả nhà lại chẳng ai có linh căn, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mọi người cùng nhau trường sinh bất lão, sống lâu như trời đất.
Dù sao đi nữa, cô vẫn sẽ luôn ở đây, bảo vệ tất cả.
Rõ ràng là cô đã nhìn thấu mọi chuyện, nhưng khi nghe Kiều Kiều nói, ngay cả Tề Lâm cũng đỏ mắt, Yến Nhiên thậm chí đã rơi nước mắt, chính bản thân cô cũng chẳng hiểu nổi tại sao.
Vừa lau nước mắt, cô vừa cười vừa khóc: “Kiều Kiều, sao em lại tốt đến thế chứ...”
Thao Dang
Kiều Kiều đi đằng trước, chẳng hay biết gì, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943039/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.