Dưới gầm bàn là Tống Hữu Đức.
Chỉ thấy ông vung tay một cái: “Tên bạch nhãn lang đó đánh không c.h.ế.t đâu!”
Sau đó lại tiếp tục ngáy ầm ầm, xen lẫn với tiếng ngáy của Tăng Hiểu Đông ở phòng bên cạnh, lúc trầm lúc bổng, khá có nhịp điệu.
Tống Đàm hối hận muốn c.h.ế.t!
Sớm biết bọn họ uống say lại để mình dọn dẹp mớ hỗn độn này, thì đáng lẽ ra không nên mở rượu!
Cô liếc nhìn đống chai rượu trên bàn, ơ kìa, tổng cộng lấy ra ba chai, giờ vẫn còn một chai rưỡi, vậy mà đã thế này rồi?!
Cô cầm chai rượu lên lắc lắc, tức đến bật cười.
---
Sáng hôm sau, trời lại nắng ráo.
Ông chú Bảy tỉnh giấc, chói mắt bởi ánh nắng gay gắt ngoài cửa sổ, không nhịn được mà nheo mắt lại.
Sau đó, ông phản ứng kịp: Ủa, sao lại sáng thế này? Chờ đến khi ông lề mề bước ra khỏi phòng, cả sân yên tĩnh lạ thường, không khí nóng hầm hập bốc lên, khiến ông đổ mồ hôi ròng ròng.
Ông ngơ ngác một lúc, rồi mới sực nhớ, ồ, đây là nhà mình mà!
Không đúng!
Thao Dang
Rõ ràng tối qua ông còn đang uống rượu, sao giờ lại về nhà rồi? Hơn nữa, lúc uống trời đã tối rồi cơ mà!
Sờ vào điện thoại, trời đất ơi, tám giờ rưỡi sáng rồi! Giờ này, người ta làm xong việc cũng sắp về nhà nghỉ ngơi rồi đó!
Ông vội vào bếp lấy chậu nước mát rửa mặt, sau đó ba chân bốn cẳng chạy tới nhà Tống Đàm.
Vừa vào sân, liền thấy bà thím Bảy và thím Liên Hoa đang lột vỏ ngô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943037/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.