Có điều, ý nghĩ này chỉ thoáng lướt qua trong đầu Chu Thiên Vũ một giây rồi biến mất. Rất nhanh, anh ta cũng theo nhịp bước của mọi người, vùi đầu cắm cúi ăn.
Cái này cũng ngon, cái kia cũng ngon!
Mới ăn được mấy miếng mà đã thấy lưng lửng bụng rồi sao? Không được, không được, phải kiềm chế lại, ăn chậm thôi, từ từ thưởng thức…
Còn chưa kịp thưởng thức hết vị ngon thì thấy ông chú Bảy và Tống Hữu Đức liếc nhau một cái, sau đó đảo mắt nhìn quanh, ân cần hỏi:
“Ăn gần xong cả chưa?”
Gì cơ?
Chu Thiên Vũ còn bưng nguyên bát cơm, hai bên má phồng lên vì đầy thức ăn, hoảng hốt nhìn quanh: Sao lại bảo là ăn gần xong rồi? Mới nửa bụng thôi, anh ta vẫn còn ăn được mà!
Nhưng khi nhìn kỹ lại, anh phát hiện ánh mắt mong chờ của đám đàn ông trong phòng không phải nhìn anh mà là nhìn về phía Tống Đàm.
Còn Tống Đàm thì sao?
Chỉ thấy cô ung dung đặt đũa xuống, hài lòng gật đầu:
“Được, chỉ cần không uống lúc bụng rỗng là được.”
Nói xong, cô xoay người, cộp cộp cộp chạy lên lầu.
Làm gì thế? Đi lấy rượu chứ còn gì nữa!
Lần ủ rượu hôm nay không phải toàn bộ đều đưa vào hầm, còn chừa lại 20 cân, chia nhỏ ra cất riêng.
Nhưng chỗ đó đều để trên tầng của Tống Đàm.
Không để không được!
Cái mùi rượu kia, vừa chưng ra đã khiến mấy người suýt chảy nước miếng. Nếu cô thật sự để ông chú Bảy làm theo thói quen, đặt rượu trong bếp hoặc phòng chứa đồ, thì đừng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943035/chuong-606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.