Ngô Lan thích anh chàng lái máy xúc, Tôn Tự Cường lắm!
Anh chàng này làm việc cẩn thận, chắc chắn, nói là mỗi ngày một ca làm, nhưng thực tế năm giờ sáng đã bắt đầu làm, đến mười giờ mới chịu về ăn sáng!
Buổi chiều thì sao? Bốn giờ lại lên núi, bây giờ đã bảy tám giờ rồi mà mới về.
Lật đất trên núi cũng vậy, không chỉ làm sạch sẽ, mà còn san bằng, tạo dốc thoải, thậm chí đào luôn cả rãnh thoát nước cho từng khu dốc.
Thế nên dù anh ta ăn mỗi bữa ba bát to, tối còn phải mang theo hai quả trứng trà để mai lót dạ, Ngô Lan vẫn thích anh ta không để đâu cho hết!
Thật thà, quá thật thà!
Bây giờ nhắc đến anh ta, bà cũng cười tít mắt:
“Tối nay để dành cho cậu một quả trứng vịt muối, sáng mai còn có hai quả trứng gà nữa, biết uống rượu không? Uống với chú mấy ly đi, rượu mới ủ, thơm lắm đấy!”
“Biết chứ, biết chứ ạ!”
Anh ta chẳng hề khách sáo, giơ một ngón tay ra:
“Hồi trước cháu uống với tụi bạn, Nhị Qua Đầu cháu uống gần cả cân luôn!”
Dĩ nhiên, chuyện uống xong say khướt nằm bẹp một ngày trời thì anh ta không kể.
Thanh niên mà, quan trọng nhất là thể diện, khoác lác thì không thể thua được.
Bọn họ vừa cười nói vui vẻ, Chu Mao Trụ vừa nhìn anh ta, vẻ mặt đầy nghi hoặc:
“Thằng nhóc này là ai vậy?”
Ngô Lan lúc này mới nhớ ra, hai người họ còn chưa chào nhau!
Bà vội vàng giới thiệu:
“Núi nhà tôi sắp khai hoang, đây là cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943033/chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.