Trương Yến Bình bỗng nhiên tỏ ra khí phách, nhưng không phải vì anh ta thật thà, không có tâm cơ, mà là tâm cơ của anh ta nhiều lắm!
Thứ nhất, đây là giáo sư Tống! Đồ do ông ấy giới thiệu có thể tệ được sao? Nếu thật sự không tốt, chẳng phải là tự tát vào mặt mình à!
Thứ hai, dù có không tốt thật, anh ta cũng nhìn ra con người giáo sư Tống rồi, kiểu gì ông ấy cũng sẽ thấy áy náy, mà áy náy thì sẽ tìm cách bù đắp…
Thứ ba, lúc ăn cơm Tống Đàm có nói, giáo sư Tống dẫn theo ba sinh viên, còn có thể giúp một tay, mà lại miễn phí nữa! Gặp được người tốt thế này, anh ta nói vài câu lọt tai chẳng phải cũng hợp lý sao? Chỉ có điều, giáo sư Tống lại không nghĩ như vậy, lúc này còn đang do dự một cách thận trọng:
“Gia vị cũng không rẻ, bây giờ đặt số lượng lớn như vậy, nhỡ không phù hợp thì sao? Hay là gửi mẫu thử trước rồi xem mùi vị thế nào đã?”
Trương Yến Bình thầm tính toán, gửi mẫu mất hai ba ngày, thử mùi vị lại hai ba ngày, sau đó đặt hàng rồi gửi tới lại mất thêm hai ba ngày nữa… Tính ra, cửa hàng online sẽ trống hàng ít nhất một tuần!
Trời thì nóng thế này, nếu cửa hàng không có hàng bán, có khi anh ta lại bị kéo đi bẻ ngô mất! Mà anh ta nghe nói mấy ngày nay trong nhà đang chuẩn bị bẻ ngô rồi…
Nghĩ đến đây, Trương Yến Bình càng thêm kiên quyết:
“Không sao đâu, giáo sư Tống! Thầy nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943001/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.