Lão Triệu cuối cùng vẫn vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa leo lên xe giữa đêm khuya.
Hết cách rồi, Tống Đàm nói được làm được, bảo rằng không lo bữa tối, thế nên ông ta chờ cả buổi cũng chẳng thấy nổi một quả trứng trà, keo kiệt, đúng là keo kiệt đến quá đáng!
"Cháu trai à, cháu nói xem, quan hệ của chúng ta thế này, tối nay cô ấy giữ chú lại ăn bữa cơm thì có đến mức phá sản không hả?"
Lão Triệu ngồi ở ghế phụ, xung quanh toàn mùi tanh của cá, thực ra ông cũng chẳng còn chút cảm giác thèm ăn nào, chỉ là nghĩ đến vẫn thấy tức, tối nay ông ta đã nốc hai cốc trà to, bụng rỗng mà chuẩn bị sẵn sàng rồi!
Kết quả thì sao, một con cá cũng không bắt được, cơm tối cũng chẳng có mà ăn.
Anh cháu trai là người thật thà, lúc này thành thật đáp: "Nhưng nhà họ thực sự rất bận mà! Bấy nhiêu người mua cá xong, trong nhà cũng phải dọn dẹp nữa, không lo nổi cho chúng ta cũng bình thường thôi!"
Còn không phải bận đến mức sứt đầu mẻ trán sao? Thao Dang
Bên phía ao cá, nước trong, cỏ đẹp từ lâu đã không còn, chỉ còn lại một cảnh tượng hỗn độn tối tăm. Để tránh bốc mùi thu hút muỗi mòng, bên kia, Ngô Lôi và Trương Vượng tiễn khách xong lại lập tức bận rộn ủ phân bằng nước m.á.u cá ngay tại chỗ!
Nhìn cái khí thế này, sợ rằng phải làm đến nửa đêm mất!
Còn trong sân nhà Tống Đàm, lúc họ đi, ống nước vẫn đang xối bọt nước ầm ầm rửa sạch sân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942988/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.