Cả nhà ăn ngấu nghiến, chẳng mấy chốc đã quét sạch chậu dưa hấu, rồi mới có thời gian chuyển móng vuốt sang đống củ ấu bên cạnh.
May mà thứ này có vỏ, ăn còn phải bóc ra, thêm hai công đoạn nên mọi người mới không nhét đầy bụng trong chốc lát.
Dù vậy, khi ông chú Bảy tranh thủ lúc nấu ăn ra phòng khách lấy cái chậu lớn quen dùng nhất, vừa thấy thùng rác gần như bị vỏ củ ấu và vỏ dưa hấu lấp đầy, ông không khỏi sững người:
“Giờ ăn nhiều thế này, lát nữa có cần nấu ít cơm lại không?”
Nhắc đến cơm trưa, cả đám lại phấn khởi lên.
Nhưng phấn khởi thì phấn khởi, cái bụng lại không đồng ý!
Lúc này nhìn củ ấu trong tay, vừa muốn ăn vừa trách nó chiếm chỗ, thật sự là khó xử quá mà!
Nhưng chuyện bếp núc xưa nay đều do ông chú Bảy toàn quyền quyết định, căn bản không cần nghe ai góp ý, lúc này tự mình quyết định:
“Vừa hay ta còn chưa nấu cơm, trưa nay ăn mì lạnh đi.”
Ông tính toán một chút: “Giá đỗ hôm qua ủ còn một chậu, lát nữa ta ra vườn hái mấy quả dưa chuột bào sợi, thêm ít tương ớt xanh xào thịt bò, rán vài quả trứng… Canh thì nấu tuyết nhĩ nhé. Haizz…”
Ông tỏ vẻ miễn cưỡng: “... Đành chấp nhận vậy.”
Giáo sư Tống cùng đám người: …
Nếu những ngày này mà gọi là ‘chấp nhận’, vậy bọn họ có thể ‘chấp nhận’ cả đời luôn!
Thao Dang
Nhưng trong mắt ông chú Bảy, những món chẳng cần kỹ thuật này quả thực là tạm bợ, còn về bữa ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942974/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.