Trong khoảng thời gian này, chú Trương đã ăn uống tại nhà Tống Đàm suốt ngày. Có lẽ vì được bồi bổ đủ chất, hoặc cũng có thể vì đồ ăn ở nhà họ Tống ngon quá mức, nên chú vô tình ăn nhiều hơn thường lệ.
Nông dân ấy mà, chỉ cần ăn uống đủ đầy, sức khỏe dần dần sẽ cải thiện thôi.
Giờ chú cảm thấy sức khỏe của mình đã tốt hơn nhiều so với nửa năm trước. Không nói đâu xa, mỗi ngày cùng Ngô Lôi – cậu trai trẻ khỏe khoắn – khiêng vác đồ đạc mà chẳng còn thấy mệt mỏi như trước nữa.
Nếu cứ thế này, có khi chú còn sống thêm được mười hay hai mươi năm nữa không chừng.
Khi còn làm được việc thì chú sẽ chăm sóc vườn đào. Khi không làm nổi nữa thì ngồi ở nhà đan chiếu cỏ giúp nhà Tống Đàm. Nếu thực sự không còn làm nổi gì cả, cũng chẳng sao vì giờ chú chẳng có chỗ nào tiêu tiền. Lương hưu và khoản tiết kiệm vẫn đang tích góp đều đặn, sau này cần thì thuê người chăm sóc là được.
Mà nếu có ngày cần người chăm cũng không chăm nổi nữa, thì thôi, coi như đến lúc kết thúc cuộc đời rồi.
Chỉ cần suy nghĩ thông thoáng như thế, chú Trương thấy cuộc sống chưa bao giờ thoải mái như bây giờ.
Vì vậy, bây giờ trông chú càng thêm thong dong và lạc quan.
Tống Đàm đâu biết người chú Trương xưa nay hiền lành, thật thà của mình giờ lại nhìn đời thoáng đạt đến vậy.
Lúc này chú Trương đang ngồi trên chiếc xe ba bánh, cười nói:
“Không sao đâu, Tống Đàm, cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942897/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.