Nhắc đến cái kẹp lửa, Ngô Lan lại thở dài đầy bất lực:
“Không cần dùng kẹp lửa đâu, kẹp lửa nặng lắm, lại khó gắp. Nhìn chị con kìa, chưa bắt đầu làm gì mà đã sắm sửa bao nhiêu dụng cụ tiện lợi rồi.”
Rồi bà lại không nhịn được mà than thở với bà ngoại:
“Nói thật, cái kẹp nhỏ bây giờ làm nhẹ hơn hẳn cái kẹp lửa ngày xưa của chúng ta, lại còn rẻ nữa. Sao hồi đó không ai nghĩ ra nhỉ?”
Bà ngoại tuy chưa nhìn thấy cái kẹp đó, nhưng bà có lý luận riêng của mình:
“Thời đại khác nhau rồi, ngày xưa sức người đáng giá bao nhiêu đâu? Giờ làm việc nặng nhọc đắt đỏ lắm! Ví dụ như thuê người, động một cái là vài trăm, tiết kiệm chút sức lực là tiết kiệm được cả mớ tiền, người ta đâu có thể không nghĩ cách làm sao cho nhẹ nhàng hơn mà hiệu quả hơn được?”
Hai mẹ con nói chuyện rôm rả, Kiều Kiều cũng nghe một cách chăm chú, dù chỉ hiểu được một nửa, nhưng vẻ mặt cậu bé lại rất nghiêm túc.
Chỉ có đám bình luận vẫn đang “khóc thét”:
[Nói thật nhé, Streamer có phải lại quên chúng tôi rồi không?]
[Đừng chỉ nói thôi! Cho chúng tôi xem đi! Streamer quay camera sang hướng khác đi!]
May mắn thay, lần này trời cao có mắt, Kiều Kiều cuối cùng cũng nhớ đến các “bạn nhỏ” của mình, nên nhanh chóng lật điện thoại lại:
“Nhìn này, các bạn nhỏ, khi hạt dẻ chín, các bạn có thể mua nhé!”
[Trời ạ! Tôi cứ tưởng Kiều Kiều sẽ nói là tặng chứ!]
[Mơ đẹp đi! Thứ ngon thế này tặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942859/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.