Căn nhà đầy những đồ nội thất và vật dụng mới tinh, làm sao không khiến người ta vui mừng được? Con gái Ngô Lan vất vả cả đời, giờ đây cuộc sống cuối cùng cũng khá hơn, bà ngoại cười tươi rói.
"Tốt lắm, tốt lắm!"
"Đàm Đàm à," bà lúc này mới thở dài nói, "trên đường con nói muốn phấn đấu sự nghiệp trước rồi mới tìm đối tượng, giờ nhìn lại cũng có lý. Con có thể xây được ngôi nhà lớn như thế này, nếu sau này đối tượng của con không xây nổi, thì cuộc sống chẳng phải càng ngày càng tệ sao? Thật sự không được đâu."
Tống Đàm: ...
Bà ngoại ơi, nếu bà nói sớm thế này, con đâu cần phải vòng vo tám chuyện làm gì?
Nhưng nỗi buồn man mác của Tống Đàm cũng không kéo dài lâu, vì khi bà ngoại mở cửa phòng, đã thấy Trương Yến Bình đứng ngay cửa, người đen nhẻm, cao lớn, cười tươi để lộ hàm răng trắng.
"Bà ngoại, con chọn đệm giường cho bà, vừa ý chứ?"
"Vừa ý lắm, đệm cứng, bà và ông ngoại thích loại này. Ôi cháu trai của bà thật chu đáo..."
Bà ngoại cũng cười tươi rói: "Nhưng Yến Bình à! Con làm sao thế? Kiều Kiều qua đây hồi Tết Đoan Ngọ, nói con không làm việc gì, sao giờ lại đen thui thế này?"
Trương Yến Bình... cũng không cần phải tuyên truyền khắp nơi chuyện con không làm việc đâu bà ạ.
Nhưng, mở miệng là hỏi chuyện đau lòng thế này, đúng là bà ngoại thật rồi.
Anh ta cũng oan ức lắm.
"Con cũng không biết nữa!"
Nói đến phơi nắng, chắc chắn là có phơi rồi. Nhưng vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942855/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.