Ngô Lan đang bật loa ngoài điện thoại, giọng điệu trong đó khiến mọi người xung quanh đều nhìn nhau, vẻ khó hiểu.
Không phải là mợ cả không muốn đến giúp. Thực ra, tính cách của bà rất thẳng thắn, làm việc siêng năng, nên mới duy trì được mối quan hệ tốt với ông bà ngoại của Tống Đàm suốt bao năm qua.
Nhưng cái giọng nói vừa rồi, sao nghe như đang cầu xin điều gì đó nhỉ?
Ngô Lan hơi ngần ngừ, rồi hỏi:
“Có chuyện gì thế, chị dâu? Nhà không bận à?”
Bận? Bận muốn c.h.ế.t luôn ấy!
Mợ cả thở dài não nề:
“Chẳng phải nghe Ngô Phương nói Yến Bình bên đó được rèn luyện tốt lắm, còn không muốn về nữa, bảo là trưởng thành hơn nhiều sao… Tôi nghĩ cũng là làm nông cả, nếu tiện thì để tôi mang Ngô Lôi qua giúp cắt lúa.”
“Nhà cô có hai mẫu lúa, cần gì phải thuê người!”
Tống Đàm: …
Trương Yến Bình: Rùng mình!
Có thù oán gì to lắm sao?!
Đây là con trai ruột mà! Cắt lúa không phải chuyện ai cũng làm được. Một ngày cắt lúa, eo gãy là chuyện bình thường. Sao lại nỡ vậy chứ?
Ngô Lan nhíu mày, nghiêm giọng:
“Chị nói gì thế? Việc cắt lúa nhà tôi đã định thuê người rồi, đâu phải chuyện mà đám thanh niên làm được?
“Với lại, bao nhiêu năm nay không trồng lúa, chị bảo Ngô Lôi cắt lúa, chị không sợ nó tự cắt trúng tay mình à? Cái liềm đâu có dễ điều khiển như vậy.”
Nghe hơi khó nghe, nhưng lại rất thật.
Ai mà chẳng từng bị liềm cứa vài nhát lúc mới học cắt lúa. Nói về tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942809/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.